Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2008

Bí kíp để trở thành... prudential


Bạn cứ thắc mắc là vì sao có những người luôn được người khác tin tưởng để tâm sự mọi chuyện?

Liệu những người ấy có bí quyết gì không? Tất cả đều rất đơn giản, bạn hãy làm theo những điều sau đây. Bảo đảm bạn sẽ trở thành “quân sư quạt mo” hay “chỗ chia sẻ” cho rất nhiều bạn bè đấy.



1/ Hãy lắng nghe

Dĩ nhiên, đây là điều cơ bản nhất nếu bạn muốn trở thành một người được bạn bè tin tưởng để tâm sự. Nhớ là đừng bao giờ chen ngang vào bất kì điều gì bạn của bạn đang nói. Hãy cứ thử tưởng tượng, bạn đang nói mà người khác lại cướp lời thì bạn có cảm thấy khó chịu hay không? Nếu có, bạn đừng lặp lại điều đó với người khác. Khi mọi người cảm nhận được sự tôn trọng của bạn dành cho họ thì họ sẽ tâm sự mọi thứ với bạn thôi.

2/ Hãy tập trung khi lắng nghe

Im lặng nghe không thôi là chưa đủ, bạn còn phải tập trung vào những gì bạn của bạn đang nói nữa kìa. Nếu bạn không tập trung, hậu quả là bạn sẽ không hiểu hết tất cả những gì mà bạn của bạn đang tâm sự.

Nếu bạn nghe với sự không tập trung, người nói sẽ nhận ra ngay. Và hậu quả là sự thất vọng tăng lên gấp bội lần. Nếu bạn làm như thế thì bạn chẳng bao giờ được nghe người đó tâm sự thêm bất cứ lần nào nữa cho mà xem.

3/ Lựa lời mà nói…

Chẳng phải khi không mà ông bà ta có câu “uốn lưỡi bảy lần trước khi nói”, nhiều tình bạn, tình yêu bị sứt mẻ mà nguyên nhân là do...lỡ lời. Lời nói là kẻ giết người “không gươm không dao”. Nếu bạn không muốn làm tổn thương những người thân yêu của mình thì hãy nghĩ kĩ trước khi nói. Nếu bạn không nghĩ ra được gì hay ho để khuyên cô bạn thân thì hãy im lặng và rủ nhỏ đi làm chuyện khác cho đỡ buồn là hay nhất.

4/ Không nên soi xét quá khứ

Một điểm xấu khó bỏ của con gái là khi giận hay lôi chuyện cũ ra nói. Chẳng hạn như chuyện trễ hẹn, chuyện quên tặng quà…Dù bạn chẳng để bụng nhưng mỗi lần tức lại cứ nhớ đến những chuyện đó và thế là chuyện cũ, chuyện mới, dồn chung cả lại mà nói!

Tốt nhất là bạn nên dừng lại nếu không muốn mọi thứ trở nên tồi tệ. Chăm chăm vào sai lầm ở quá khứ chẳng giúp ích gì cho bạn cả. Mọi người đều mắc sai lầm cơ mà. Hãy nhận xét mọi thứ ở hiện tại và cho bạn bè của bạn cơ hội sửa chữa nếu có thể.

5/ Học cách thỏa hiệp

Không phải tất cả những gì bạn nói ra đều được người khác chấp nhận ngay lập tức, dù điều đó là đúng đi chăng nữa. Những khi ấy, cách tốt nhất là bạn nên tạm thời đồng ý với ý kiến của bạn bè hoặc người thân và dẹp tự ái sang một bên. Sau khi mọi chuyện lắng dịu xuống, bạn có thể trao đổi với họ và trình bày rõ ràng về ý kiến của bạn.

Kem

Xem tiếp bài viết này!

Câu chuyện làm thay đổi cuộc đời tôi!

Câu chuyện về một đường ống
Tôi bắt đầu câu chuyện với Bruno & Pablo, 2 người đã đi trên 2 con đường khác nhau trên con đường đi tìm tự do về tài chính, sau đây các bạn sẽ được nghe một câu chuyệnn rất thú vị về hành trình của họ. Vậy các bạn hãy ngồi xuống và thưởng thức một bài học đổi đời qua câu chuyện này....



Ở một ngôi làng nọ, cạnh một thung lũng rất đẹp có 2 người bạn tên là Pablo & Bruno, họ đều còn trẻ và luôn luôn mơ ứơc có 1 cuộc sống tốt đẹp hơn cho bản thân. Họ thường bàn bạc và trao đổi với nhau để làm sao có thể trở thành người thành đạt nhất trong làng. Họ không ngại khó khăn và luôn luôn tìm kiếm cơ hội để đạt được những giấc mơ của mình.....

Và cuối cùng thì cơ hội đã đến....người đứng đầu ngôi làng quyết định thuê 2 người đi xách nước từ ngọn suối trên đỉnh núi cao về cho làng. Họ sẽ được trả công dựa trên số lượng nước mà họ có thể xách về. Bruno & Pablo hào hứng bắt tay ngay vào công việc. Hằng ngày từ sáng đến tối họ cùng nhau đi xách nước, đến và đi từ ngọn suối về làng. Họ làm việc chăm chỉ hàng ngày, buổi tối họ về nhà với tiền công của ngày hôm đó.

Bruno rất hài lòng với công việc của mình và số tiền mà anh ấy kiếm được. Anh ta tin chắc rằng với công việc này anh ta sẽ đạt được những gì mà anh ta muốn. Bruno nghĩ rằng, để tăng thêm thu nhập của mình anh ta sẽ dùng những xô nước lớn hơn cho mỗi chuyến. Anh ta cho rằng với nguồn thu nhập lớn hơn anh ta có thể mua được một con bò và ngôi nhà mà anh ta từng mơ ước.

Pablo thì không hài lòng với công việc của mình, sau một ngày làm việc, anh ta cảm thấy rất mệt mỏi và đau tay, anh ta cảm thấy kiệt sức, vì thế anh ta bắt đầu nghĩ ra cách khác để kiếm được nhiều tiền hơn. Và một ý kiến loé lên trong đầu của Pablo, anh ta sẽ xây dựng một hệ thống ống dẫn nước từ ngọn suối trên đỉnh núi về cho làng. Với hệ thống này anh ta có thể mang về nhiều nước hơn cho làng mà không cần phải đi xách nước hàng ngày. Anh ta rất phấn khởi với sáng kiến của mình và bắt tay ngay vào công việc....

Pablo chia sẻ sáng kiến này với người bạn của mình là Bruno và mời Bruno cùng tham gia để xây dựng một hệ thống....Bruno nghĩ rằng ý kiến này thật điên rồ, tất cả những gì Bruno có thể nghĩ đến là làm sao để kiếm được nhiều tiền hơn và làm sao để mua được nhiều thứ hơn. Anh ta nghĩ rằng để xây dựng một hệ thống sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của anh ta và sẽ khiến anh ta chậm đi đến mục đích của mình. Ngược lại Bruno dùng những xô nước lớn hơn và đi lại nhiều lần hơn để xách nước cho mỗi chuyến, anh ta tin chắc rằng với cách này anh ta sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.

Pablo quyết định xây dựng đường ống một mình, anh ta hiểu rằng điều này không phải là dễ dàng và có thể sẽ mất rất nhiều thời gian để hoàn thành hệ thống dẫn nước, Pablo đoán rằng có thể mất đến một vài năm mới hoàn thành nhưng anh ta vẫn quyết tâm vào kế hoạch của mình. Hàng ngày anh ta vẫn đi xách nước như trước, nhưng vào những ngày cuối tuần hay những lúc rảnh rỗi anh ta làm việc cật lực để xây dựng hệ thống của mình....Trong những tháng đầu tiên không có mấy kết quả, Bruno và những người trong làng thừơng cười và chế nhạo Pablo.Họ bảo anh ta là kẻ có vấn đề về thần kinh, cho rằng chuyện anh ta làm là điên khùng...

Trong khi đó, thì nguồn thu nhập của Bruno đã tăng lên gấp đôi. Anh ta đã mua được con bò và ngôi nhà mà anh ta đã từng mơ ước, điều kiện cuộc sống của anh ta đã thay đổi. Sau một ngày làm việc, anh ta thường đến những quán bia, những nơi vui chơi giải trí để thư giản sau những giờ xách nước mệt mỏi. Điều mà anh ta không nhận ra rằng là cơ thể của anh ta đã trở nên ngày càng mệt mỏi bởi những xô nước nặng...anh ta trong già hơn và cơ thể trở nên mệt mỏi hơn...vì thế anh ta ngày càng phải xách nứơc ít đi...

Ngày qua ngày, tháng qua tháng...Pablo vẫn tiếp tục làm việc và trong vòng chỉ một năm...hai năm trôi qua...và cuối cùng pablo đã hoàn thành hệ thống của mình. Anh ta liền dùng hệ thống của mình để dẫn nước về cho làng, thay vì phải đi xách nước hàng ngày, Pablo bây giờ kiếm được nhiều tiền hơn bao giờ hết, nứơc vẫn tiếp tục chảy về làng trong khi Pablo đang ngủ, Pablo đi du lịch, vui chơi cùng gia đình....Pablo bây giờ rất vui vẻ, tự hào về sự sáng suốt và chịu khó của mình, từ bây giờ trở đi, nguồn thu nhập của anh ta sẽ được bảo đảm và duy trì, miễn sao là nứơc được chảy qua hệ thống của anh ta....
Câu chuyện về Bruno và Pablo là phản ánh của cuộc sống.Công việc là tượng trưng cho mọi người dùng để kiếm tiền.
- Bruno kiếm tiền bằng cách xách nước, anh ta dùng sức và thời gian để xách nứơc từ ngọn súôi về làng để đổi lấy tiền công, để tăng nguồn thu nhập của mình, anh ta buộc phải đi lại nhiều chuyến hơn từ ngọn suối về làng hoặc dùng những xô nước lớn hơn, chúng ta đều có thể nhận thấy rằng, để tăng nguồn thu nhập của mình, chúng ta thừơng phải làm việc nhiều hơn, ví dụ như phải làm việc thêm giờ hoặc kiếm một công việc phụ, chúng ta cũng buộc phải sử dụng những xô nước lớn hơn bằng cách chấp nhận những vị trí cao hơn tại chỗ làm với mức lương cao hơn, điều này đồng nghĩa sử dụng nhiều thời gian hơn trong công việc, hầu như chúng ta đều phải dùng thời gian để đổi lấy tiền bạc giống như Bruno. Tất cả mọi người đều chỉ có 24 giờ trong một ngày, và không ai có thể dùng hết 24 giờ đó để đi làm...và một ngày nào đó chúng ta sẽ không thể dùng sức và thời gian để đi kiếm tiền vì lý do bệnh tật, sức khoẻ....Lúc đó nguồn thu nhập của chúng ta sẽ bị mất đi.

Nào, bây giờ hãy nhìn lại những gì Pablo đã làm, rất khôn ngoan, Pablo đã không dùng hết thời gian của mình cho một nguồn thu nhập bị giới hạn, mà anh ta dùng một phần thời gian đó để xây dựng một hệ thống, anh ta biết rằng, hệ thống này sẽ mang lại nguồn thu nhập cho anh ta miễn sao là nước vẫn tiếp tục chạy qua hệ thống, một nguồn thu nhập sẽ không bị gián đoạn. Pablo biết rằng một ngày nào đó vì lý do bệnh tật và sức khoẻ anh ta sẽ không thể dùng sức và thời gian của mình để đi kiếm tiền như trước nữa. Pablo biết rằng nếu như sáng kiến xây dựng một hệ thống của anh ta thành công thì anh ta chỉ cần bỏ công sức ra để xây dựng hệ thống một lần, sau khi hệ thống được hoàn thành, Pablo có thể duy trì và bảo dưỡng hệ thống của mình để bảo đảm nguồn thu nhập của mình không bị gián đoạn.Pablo đã chỉ cho chúng ta thấy một hình thức thu nhập mà chúng ta không cần phải dùng thời gian để đi kiếm tiền.

Con đường đó thực sự tồn tại. Còn bạn thì sao? Có phải bạn vẫn giống như Bruno dùng sức để đi kiếm tiền? Hay bạn muốn giống như Pablo, xây dựng và duy trì một hệ thống để bảo đảm nguồn thu nhập không bị gián đoạn. Nếu bạn muốn biết thêm về sáng kíên xây dựng một hệ thống riêng cho bạn, hãy liên lạc với chúng tôi để tìm hiểu thêm những thông tin về một hệ thống tuyệt vời nhất đã và đang phát triển rất mạnh trên thế giới, và bạn có thể xây dựng một hệ thống riêng cho mình ngay từ ngày hôm nay!!!

ANT- Hill
The promised land of your dream!
Y!M: thulinhminhchi
Email :
thulinhminhchi@yahoo.com
Website:
http://www.ant.no1.vn
Contact number: +84 97 3838 666 (Mr.Tùng)


Xem tiếp bài viết này!

Nhìn đời qua cái lỗ bên cổ người yêu

Ngày mai sẽ là một ngày mới. Ngày đầu tiên nhóc bắt đầu cuộc sống tự lập; không còn được mẹ nuông chiều, chăm lo từng bữa cơm, giấc ngủ; không còn bị chị Hai điệu đà sai vặt. Ngày đầu tiên vào cổng trường đại học với bao cơ hội và thử thách đang đón chờ.
Ừm. Chuyện ngày mai cứ để đấy. Bây giờ, nhóc đang nép mình vào thế giới nhỏ bé sau lưng anh, lại nhìn mọi thứ diễn ra quanh mình qua cái lỗ trên cổ áo mưa tím thẫm. Có phải là tình yêu không?...


Nhóc quen anh vào một tối trời mưa... mưa phùn se lạnh. Ngày Noel đầu tiên đi chơi với anh, trời cũng mưa, lạnh và ướt. Ngày sinh nhật nhóc, trời lại mưa, giận ông trời đến muốn khóc. Nhóc sợ mưa, ghét mưa và dị ứng với mưa. Mưa làm nhóc sụt sùi, khắp người nổi mẩn đỏ, xấu xí đến khó chịu.

Rồi... nhóc quen anh. Trời hình như mưa nhiều hơn. Nhóc được anh chở đi chơi nhiều hơn. Dĩ nhiên là vào mùa mưa. Dĩ nhiên là dị ứng nhiều hơn. Anh sắm cái áo mưa mới, tím thẫm và to gấp hai lần cái của nhóc. Anh bảo để “bao” nhóc thật kín. Nhóc mặc kệ, vẫn cứ ghét trời mưa!

Rồi... nhóc phát hiện một cái lỗ bằng chiếc bánh sừng trâu. Cái áo mưa cổ rộng thùng thình, đủ một khoảng để nhóc nhìn ra ngoài và thỉnh thoảng đưa bàn tay nhỏ xíu ra vẫy gọi anh. Nhóc thích chui vào áo mưa, nép vào anh, rộng và ấm áp. Từ trong đó, nhóc nhìn người ta đang hối hả đi về, ướt sũng. Nhóc ngắm mưa và nghe mưa. Mưa có nhiều hình dạng lắm: như hạt ngọc sa hay như mũi phi lao trong suốt... Mưa cũng có nhiều âm sắc: lúc nặng nề, lúc nhẹ nhàng, vội vã... Mưa cũng nghịch như nhóc; những ai càng không muốn mắc mưa thì mưa càng thích tạt nước vào người ấy. Nhóc hay “tường thuật trực tiếp” thật sinh động cho anh nghe những điều nhóc nhìn thấy qua cái cổ áo to đùng. Nhóc muốn là một đôi mắt khác của anh, một đôi mắt có thể khiến anh bật cười vì những điều vu vơ giữa cơn mưa thành thị. Nhóc yêu thế giới của nhóc trong tấm áo tím thẫm, sau lưng anh, thế giới của anh dành tặng nhóc. Vậy mà nhóc vẫn bệnh, sốt và rên hừ hừ vì bạn mưa. Chắc mẹ chẳng cho anh chở nhóc đi dạo mưa nữa. Trông anh lo lắng khổ sở mới tội nghiệp làm sao. Nhóc mặc kệ, vẫn cứ thích trời mưa!...

Anh có một cô bạn, một cô bạn mà anh bảo là “em gái”. “Em gái” của anh xinh lắm, xinh và đáng yêu như chị Kim Tae Hee trong Chuyện tình Havard. Nhóc ganh tị với “em gái”. Nhóc ghét cái cách anh nói chuyện vui vẻ với cô ta. Lỡ anh thích “em gái” hơn nhóc? “Nhóc xấu tính quá!” - quân sư gà tồ của nhóc bảo thế. Nhóc tủi lắm! Nhóc không xấu. Nhóc chỉ ích kỉ... vì tình yêu. Đôi lúc, nhóc nghĩ mình sẽ đi thật xa, xa đến mức anh không thể tìm được. Anh sẽ nhớ nhóc quay quắt, anh sẽ hiểu nhóc quan trọng với anh biết bao nhiêu... Nhóc quá!

...Nhóc đi xa thật. Đi Thụy Sĩ. Có bà ngoại ở đó, các dì cũng ở đó, chờ nhóc và mẹ cùng sang đoàn tụ với gia đình. Nhóc xa anh thật rồi. Làm sao đây?... Nhóc chẳng muốn đi xa nữa. Nhóc chẳng cần anh nhớ nhóc quay quắt (vì nhóc còn nhớ anh hơn). Nhóc đã biết nhóc quan trọng với anh dường nào. Nhóc chẳng ganh tị với “em gái” nữa. Nhóc chỉ muốn được mãi ở bên anh. Nhóc chỉ muốn được mãi trốn trong thế giới của anh và nhóc, trong tấm áo mưa màu tím thẫm. Bên anh và nhìn đời qua một cái lỗ, ngoài kia mưa vẫn rơi, hồn nhiên, vô tư, nghịch ngợm... như nhóc.

”Em có về không?” - anh hỏi.

”Cũng không biết nữa” - nhóc không dám hứa trước. Nhưng ở bên kia nửa vòng quả đất, nhóc sẽ ngồi trong xe hơi, sẽ không bao giờ bị mưa tạt nước, sẽ không bao giờ được trốn sau lưng anh...

Còn năm ngày ở Việt Nam. Nghĩa là còn năm ngày cảm giác như vẫn được bên anh. Sau hôm hẹn anh ở Fanny, báo cho anh biết tin về chuyến đi xa sắp tới, nhóc chưa gặp lại anh thêm lần nào. 9 giờ, một chiếc honda 98 chạy chầm chậm qua nhà nhóc. Chiếc phong bì màu trắng bay vút qua mặt nhóc rồi đáp xuống chân mẹ một cách thô bạo. Vừa bực mình, vừa ngẩn tò te nhìn theo bóng áo xanh sắp khuất sau ngã tư đường, nhóc vô thức bóc từng lớp giấy bì rồi nhìn lướt qua một lượt.

“Áaaaaa....! Mẹ ơi, đậu rồi!” Tiếng hét thất thanh của nhóc làm mọi người xung quanh giật bắn mình. “Dreams come true!”. Năm phút vỏn vẹn để nhóc tự vi vu trên tầng mây thứ chín rồi vù đến đỉnh Ô - lym - pơ vinh quang. Bảy phút để cái tin nhóc đạt học bổng toàn phần RMIT lan nhanh khắp con hẻm dài hơn 5% cây số. “Nhưng nó sắp đi rồi mà!” - tiếng chị Hai kéo nhóc rớt cái đùng về thực tại. Tiếng xôn xao im bặt. Trọng lượng khí quyển trong nhà nhóc như tăng thêm 500 lần, ai cũng cảm thấy thật nặng nề. 6...7...8...9... đúng vạch 10, cây kim giây vừa nhích khỏi thì âm thanh lại rộn rã hẳn lên. Mỗi người cho một ý, n người n ý.

- Thôi ở lại đi! Học miễn phí ở trường quốc tế mà hổng phải đi xa. Muốn gì nữa?

- Qua đó có điều kiện hơn chớ.

- Đi du học rồi về có sao đâu. Chịu hi sinh mấy năm xa xứ đi.

- RMIT cũng có tiếng lắm à nghen!

...

- Thôi con, bà ngoại và các dì sang Thụy Sĩ hết rồi. Cũng làm hồ sơ nhập học cho con hết rồi. Mình cứ qua đó, nếu không thích lại về. Ở đây nhà cửa vẫn giữ nguyên, con có thể về lại mà... - Mẹ nhóc kết luận.

Mẹ luôn đúng. Nhóc tin như vậy.

Thứ 6 ngày 13. Anh đến tiễn nhóc như một người Việt trầm lặng. Mẹ và chị đang rộn ràng vì chuyến đi xa. Lũ bạn thân với nhóc cứ như chỉ chờ nhóc nói một lời tạm biệt thôi là sẽ khóc oà lên như lúc biết tin anh Rain bị tai nạn. Hành lí hôm nay nặng thêm vì đống quà chia tay của người thân, bạn bè.

Chiếc Boeing chỉ còn là một chấm nhỏ trên bầu trời đêm. Lấm tấm vài ngôi sao nhỏ hơn hạt cát lâu lâu lại lóe lên những tia sáng màu xanh lạnh. Trời bắt đầu mưa lất phất, cơn gió vừa ùa qua làm nhóc khẽ rùng mình.

- Anh có mang áo mưa không?

- ...

- Em hỏi anh có mang áo mưa không?

- ...

- Giúp mẹ đẩy mấy cái vali vào cũng mệt quá. Tụi mình đi tới Fanny đi.

- Em... không đi?

- Ừ. Trời lạnh thế này đi chơi đi. Em không đi học đâu. Thôi hôm nay cúp một bữa học thêm hen.

Vòng tay anh suýt chút nữa làm nhóc nghỉ thở. Giọt nước mắt nóng hổi xua đi không khí se lạnh buổi giao mùa. Nhịp thổn thức của cơn mưa đang nặng hạt dần, hay tiếng đập vọng lại từ trái tim? Ngày mai sẽ là một ngày mới. Ngày đầu tiên nhóc bắt đầu cuộc sống tự lập; không còn được mẹ nuông chiều, chăm lo từng bữa cơm, giấc ngủ; không còn bị chị Hai điệu đà sai vặt. Ngày đầu tiên vào cổng trường đại học với bao cơ hội và thử thách đang đón chờ.

Ừm. Chuyện ngày mai cứ để đấy. Bây giờ, nhóc đang nép mình vào thế giới nhỏ bé sau lưng anh, lại nhìn mọi thứ diễn ra quanh mình qua cái lỗ trên cổ áo mưa tím thẫm. Có phải là tình yêu không?... Ưm, có lẽ chẳng cần thắc mắc nhiều trong lúc mưa đang đẹp thế này, lòng đang vui thế này, ha anh? Thì cứ ví von là “Nhìn đời qua cái lỗ bên cổ... người yêu” đi. Nhóc thích thế!

Anh có thấy không? Phía trước có...

CHIX


Xem tiếp bài viết này!